40. Kẻ hèn mọn

Ngay khi Khúc Chính Phong vừa vào cửa thì Đào Chương đã bắt đầu đoán đoán xem hắn là ai. Mới rồi gã xuất thủ như vậy thật ra không phải là cố ý làm mất mặt cái vị trưởng lão họ Mạc của Vọng Giang lâu kia mà chỉ là để thử xem tu vi mấy người tu sĩ Nhai Sơn này ra sao mà thôi.

Nhưng Khúc Chính Phong vừa đỡ đòn xong thì Đào Chương cũng nhìn ra được thân phận của hắn. 

Thấy Kiến Sầu với cậu nhóc mập nọ đều cùng đi vào, gã đưa tay vê vê cằm, đi đi lại lại.

Khúc Chính Phong không đáp lời Đào Chương mà khoát tay mời Kiến Sầu : “Đại sư tỷ, mời ngồi !”

– …

Trong chớp mắt đó, Kiến Sầu có hơi ngỡ ngàng.

Tay hắn chỉ đúng về phía cái ghế đặt ở trên cùng bên trái, mà đối diện chỗ đó về phía bên phải cũng có một cái khác giống hệt như vậy, ý tứ chủ khách ngôi thứ ra sao thể hiện rất rõ.

Mình…

Mình sao ngồi đó được chứ ?

Trong tiềm thức, Kiến Sầu đã định từ chối nhưng vừa ngước lên lại bắt gặp ánh mắt Khúc Chính Phong điềm đạm nhìn mình, thần sắc bên trong lạ lùng khó tả.

Đến lúc này nàng mới sực nhớ mình là đại sư tỷ Nhai Sơn. Tất cả những gì muốn nói đều nuốt ngược hết cả vào trong. Kiến Sầu lưỡng lự giây lát rồi khẽ gật gật đầu, từ từ đi lên.

Mạc trưởng lão của Vọng Giang lâu cũng đã vào tới, vừa hay đứng gần, thấy được cảnh tượng vừa rồi thì hơi bất ngờ.

Đại sư tỷ ư ?

– Vị này có phải là Kiến Sầu tiền bối thiên phú trác tuyệt, gần đây được người người trung vực truyền tụng chăng ? Trung vực dạo này thiên tài nổi danh lớp lớp. Đúng là anh hùng từ thưở thiếu niên. Mạc Viễn Hành thật hân hạnh !

– Mạc trưởng lão khách khí quá !

Chuyện về thiên bàn với mười ba ngày trúc cơ của nàng đã truyền ra ngoài thật rồi sao ?

Nhìn ánh mắt kỳ dị của Mạc Viễn Hành, Kiến Sầu bỗng chợt thấy mình nổi danh như vậy, cảm giác mang lại đúng là lạ lùng, chẳng dễ chịu chút nào.

Thân là trưởng lão Vọng Giang lâu, Mạc Viễn Hành đã phụ trách xử lý việc này thì coi như quá nửa cũng là chủ, bởi vậy mới khoát tay bảo : “Mời ngồi !”  

Kiến Sầu chắp tay hoàn lễ rồi ngồi xuống.

Những người khác cũng lục tục ngồi theo. Khúc Chính Phong yên vị ở ghế đầu tiên ngay bên tay phải Kiến Sầu. Khương Hạ biết thân biết phận tự giác xếp mình kế bên. Còn hai trưởng lão chấp sự của Vọng Giang lâu kia vốn sẽ ngồi đối diện với hai người bọn họ thì nào ngờ Đào Chương lại bước thẳng tới trước, giơ chân đạp đổ một cái ghế rồi kéo lấy cái ghế duy nhất còn lại ra, đặt phịch mông xuống, nghênh ngang ngồi mặt đối mặt với Khúc Chính Phong.

– Ngươi !

Hai vị trưởng lão nọ tức đến nỗi hai mắt trợn trừng, râu tóc dựng ngược, nhưng vì có ba người Nhai Sơn ở đây nên không tiện nổi cơn tam bành cho lắm. 

Đào Chương khinh khỉnh cười. Gã giương con mắt độc nhất thích thú quan sát Khúc Chính Phong rồi bất ngờ mở miệng nói : “Nghe nói ngươi sắp tròn nguyên anh nhưng lại kẹt lại đó lâu thật lâu. Để ta tính coi…”

Gã làm bộ làm tịch bấm bấm đầu ngón tay đếm đếm : “Ha ha, vậy ra cũng đã một trăm ba mươi năm rồi. Hơi bị bất bình thường đó nha !” 

Về chuyện liên quan đến tu vi Khúc Chính Phong, hôm ấy Kiến Sầu thấy hắn với Thẩm Cữu tuốt kiếm đánh nhau trên đài Bạt Kiếm nên mới biết được chút đỉnh, bây giờ nghe Đào Chương nhắc tới thì không khỏi cau mày. Nàng chỉ biết Khúc Chính Phong đã gần tròn nguyên anh chứ chẳng biết hắn kẹt ở đó lâu như vậy.

Bởi đây là chuyện riêng của hắn nên Kiến Sầu không tiện lên tiếng.

Mà điều…

Chính ngay hắn cũng đang bình chân như vại ra kia, cả người điềm nhiên ngồi đó, tuyệt chẳng có vẻ gì là sẽ mở miệng nói chuyện.

Hai vị trưởng lão ngồi hai bên trái phải của Vọng Giang lâu không khỏi mắng thầm cái thằng Đào Chương này đúng là đồ liều mạng, chuyện vậy mà cũng mở miệng nói cho được.

Hừm…

Nhưng Nhai Sơn làm việc thực cũng bạo !

Trong vòng ba ngày mà tra không ra là sẽ giết Đào Chương để về báo cáo.

Tới lúc đó, nếu tìm được người của Vọng Giang lâu thì chuyện coi như xong, còn bằng không, giết gã coi như cũng xả được giận.

Mạc Viễn Hành đoán chắc có lẽ Nhai Sơn sẽ về phe mình.

Cho đáng đời cái thằng Đào Chương ngông cuồng phách lối !

Nghĩ vậy, Mạc Viễn Hành lại càng thêm ung dung thoải mái. Lão ngồi yên đó giương mắt nhìn tấn tuồng trước mặt, xem Đào Chương nhảy nhót rồi đắc tội Nhai Sơn ra sao.

Tại đương trường, Khương Hạ là người đầu tiên chịu hết nổi. Nó cắn cắn đầu ngón tay, trợn trắng mắt, khinh miệt lườm Đào Chương : “Cái đồ mới kết đan thôi mà có tư cách chó gì nói chuyện với Nhị sư huynh ta ? Tới ta cũng còn đánh không lại nữa là !”

– …

Nó vừa xổ xong một tràng thì chung quanh liền lặng ngắt như tờ.

Sắc mặt Đào Chương rốt cục cũng sa sầm.

Khương Hạ mập mạp tròn trĩnh, người lũn tũn có chút xíu, nhìn chẳng khác gì trẻ con, mà lúc trợn mắt mắng “Tới ta cũng còn đánh không lại” nghe sao mà ngang ngạnh, cưng quá cỡ thợ mộc vậy không biết.

Cảm giác đó nó đã gì đâu, thiếu chút nữa hít hà, khen “Sướng” ra miệng mới thôi !

Ngay Kiến Sầu ngồi ở đầu mà thiệt tình cũng muốn kéo tuột cái thằng mập này lại, xuýt xoa ôm chầm một trận !

Nói hay lắm !

Nàng đưa mắt nhìn sang Khúc Chính Phong, thấy hắn vậy mà cũng nhếch mép cười cười thì không khỏi hắng giọng đáp : “Tuy chỉ mới tu hành đây thôi nhưng ta cũng biết chuyện tu hành còn tùy ở cái duyên với cái khiếu nữa. Giống như Đào Chương đạo hữu vừa rồi có nói, lần đầu gặp nhau, ta chỉ mới vừa chập chững luyện khí đó thôi.”

Ai mà chẳng biết Kiến Sầu là một trong hai thiên tài nổi danh như cồn ở trung vực gần đây ?

Lời đồn về nàng với Tạ Bất Thần Côn Ngô đã bay khắp trung vực từ lâu : Một kẻ mười ngày trúc cơ, mười ba ngày sau tu lên kim đan, ngang lứa trở xuống không ai bì kịp; kẻ kia mười ba ngày trúc cơ, tuy còn chưa tới kim đan nhưng thế mà lại luyện thành thiên bàn cực hiếm trên đời.

Tuy cũng có người nói Tạ Bất Thần Côn Ngô có thiên bàn nhưng dù sao thì vẫn thiếu lời xác nhận của Côn Ngô, vả lại vì người ta chỉ tò mò đoán già đoán non chứ không thể dám chắc nên cái tin này vẫn chẳng phổ biến bằng câu “Kiến Sầu Nhai Sơn có thiên bàn”.

Mà bây giờ Kiến Sầu bồi cho một câu như vậy, cùng với cái gọi là “Tới ta cũng còn đánh không lại” của Khương Hạ kia, cả hai thực đúng là bên xướng bên họa nhịp nhàng tuyệt diệu.

Thậm chí…

Dù chỉ mới tới bậc trung trúc cơ, nhưng với thiên bàn trong người thì Kiến Sầu so ra lại còn chói mắt hơn nhóc mập nhiều.

Tội nghiệp Đào Chương, gã chỉ mới vừa mở miệng chế nhạo Nhị sư huynh Khúc Chính Phong Nhai Sơn có một câu thì đã bị hai người Kiến Sầu với Khương Hạ đập cho một tràng rát mặt, thực đúng ai nghe cũng phải nể !

Ba trưởng lão một ngồi hai đứng của Vọng Giang lâu bên kia không biết sao cũng tự nhiên cảm thấy hả dạ, dễ chịu hơn trước nhiều.

Đào Chương từ từ ngồi thẳng người dậy. Gã nhìn Kiến Sầu mà nhớ tới dáng vẻ nàng đỡ đòn Lan Uyên khi đó, thân chẳng còn sức thấy rõ nhưng vậy mà vẫn nắm chặt gậy trúc không buông.

– Kiến Sầu tiền bối nói rất đúng. Đào mỗ đúng là không biết phải quấy ! Nếu chỉ còn lại có ba ngày, ta sẽ không lấy cái mạng này ra giỡn chơi đâu. Dù sao thì Nhai Sơn cây cao bóng cả cũng đã có mặt đây rồi..

Bây giờ mới bắt đầu bàn tới chuyện chính đây !

Sau màn đấu khẩu kình nhau vừa rồi, người bên Vọng Giang lâu rốt cục coi như cũng nguôi giận. Mạc Viễn Hành chắp tay nói với Kiến Sầu : “Đầu đuôi sự việc thì Nhai Sơn đã rõ. Bọn tôi nhốt tên này ở đây, dù có phải trở mặt với Ngũ Di tông cũng kệ, chỉ mong sao hai đứa đệ tử được an toàn. Chỗ đá ngầm kia bây giờ sập rồi. Người của Vọng Giang lâu có tra xét bên ngoài nhưng lại chẳng tìm được manh mối gì. Bọn tôi rất muốn biết làm sao đi vào con đường dưới cụm đá ngầm đó nhưng cái thằng Đào Chương này hỏi một điếc ba, không chịu nói, rõ ràng là muốn dồn đệ tử bên tôi vào chỗ chết !”

Mạc Viễn Hành nói xong thì kích động hẳn lên.

– Nếu đã được Phù Đạo trưởng lão phái tới thì xin các vị tra khảo người này giùm Vọng Giang lâu xem đáp án thế nào.

Khúc Chính Phong ngồi đó, hai mắt cụp xuống. Mới ban đầu hắn còn nói dăm ba câu, nhưng sau khi ổn định cục diện xong xuôi rồi thì hoàn toàn chẳng tỏ vẻ gì là muốn ngẩng đầu lên nói chuyện nữa, cái miệng cứ vậy mà câm như hến.

Kiến Sầu điềm tĩnh đưa mắt nhìn Khúc Chính Phong, thấy hắn ngồi im một đống thì hiểu ra trong bụng.

Đúng là ém trâu bắt chó đi cày…

Sao nàng cứ cảm thấy cái vị Khúc “sư đệ” này hình như đang bực bực với mình thì phải !

Nhưng đó chỉ là ý nghĩ thoáng vụt qua trong óc mà thôi, mặt chẳng lộ sắc, Kiến Sầu thản nhiên như không đáp lại : “Nghe nói dưới cụm đá ngầm có ba đệ tử. Một người trong số đó sống sót thoát khỏi. Vậy chẳng hay người này ở đâu ?”

Đào Chương nghe xong cười khẩy : “Dĩ nhiên là bị mấy cái lão già này giấu rồi. Đào Chương ta tác oai tác quái nhiều chuyện nhưng dù sao giờ cũng đã lên tới kim đan, đâu cần phải giết hai cái đứa tép riu kia chi cho mệt. Tụi nó là cái thá gì chứ ?”

Giọng điệu tuy khinh miệt thấy rõ nhưng dường như cũng không phải là không có lý bên trong.

Song ai mà biết được ở dưới đó rốt cục đã xảy ra chuyện gì. Bởi vậy Kiến Sầu cũng chẳng dám chắc gã vô tội mà nghiêng đầu nhìn Mạc Viễn Hành. 

Mạc Viễn Hành lập tức sùng máu : “Bá láp bá xàm ! Lúc mày đi ra, nguyên người máu me bê bết mà còn dám chối hả ? Máu đó không phải của người ta thì của mày chắc ?!”

Bởi lão nói vậy nên ánh mắt ai nấy đều đổ dồn vào cái áo loang lổ máu trên người Đào Chương.

Đúng là có thật.

Máu cũ giờ đã thâm đen nhưng chồng bên trên còn có cả máu mới tươi rói.

Đào Chương cũng cúi đầu nhìn bộ quần áo toàn máu là máu trên người mình, sau liền cười rộ lên, hai con mắt híp lại thành một đường nhưng thần sắc bên trong thì lại ánh lên khinh miệt khó tả :

– Phải ha ! Vọng Giang lâu người đông thế mạnh, ỷ lớn hiếp nhỏ. Máu me bê bết như vầy đúng là của ta chứ có mà sai đi đâu được ! 

– Mày !

Mạc Viễn Hành tức đến nói không nên lời.

Kiến Sầu thầm đoán máu trên người Đào Chương, chí ít những chỗ mới đó phải là của chính bản thân gã. Tất cả cũng tại gã hành xử quá ư ngang ngược mà ra, chắc bởi vậy nên mới dẫn tới chuyện ẩu đả với Mạc Viễn Hành. Mà chỗ này ác thay lại là địa bàn của Vọng Giang lâu. Đào Chương ăn thiệt, chịu khuất nhục chút đỉnh cũng là tất yếu.

Mấy cái chuyện lông gà vỏ tỏi thế này dĩ nhiên sẽ chẳng lọt nổi vào tầm ngắm của Nhai Sơn. Kiến Sầu suy nghĩ một hồi rồi quyết định đi thẳng vào mấu chốt : “Bây giờ tạm bỏ thù cũ sang một bên đi đã. Đào Chương đạo hữu cũng biết sư đệ Khúc Chính Phong Nhai Sơn ta cứ nghe chói tai là dễ động thủ lắm. Bởi vậy Kiến Sầu có mấy câu muốn hỏi, xin Đào Chương đạo hữu nghĩ kỹ rồi trả lời cho rõ.”

Đào Chương nhíu mày nhìn nhìn Kiến Sầu từ đầu xuống chân.

Nhai Sơn, Nhai Sơn…

Tu sĩ Nhai Sơn cảnh giới mới có trúc cơ bậc trung mà cũng dám đứng trước mặt mình nói chuyện vậy sao ?

Đào Chương nghiêng đầu nhìn Khúc Chính Phong ở bên cạnh đang thờ ơ mân mê miết miết vỏ kiếm Hải Quang mà trong bụng tự nhiên tức tức. Gã đành phải thừa nhận sự thật là hai cái người này đang kẻ xướng người họa để giải quyết vấn đề, mình không chịu không được. Muốn đi khỏi chỗ này thì chỉ có nước hợp tác với ba người đệ tử Nhai Sơn mà trưởng lão chấp pháp phái tới kia mới xong.

Đào Chương cũng thức thời. Gã mở miệng nói ngay : “Đào mỗ với Kiến Sầu tiền bối coi như cũng là chỗ quen biết cũ. Đám tiểu nhân bỉ ổi Vọng Giang lâu hành sự sao bằng Nhai Sơn được. Đào mỗ tin tưởng Nhai Sơn hơn, dĩ nhiên biết gì sẽ nói hết.”

Trưởng lão Vọng Giang lâu ngồi bên cạnh chỉ thấy như bị ai tát thẳng vào mặt. Đúng là đau muốn điên người !

Lão định đứng dậy mắng chửi Đào Chương nhưng nhìn ba người đệ tử Nhai Sơn còn đang ngồi lù lù ở đó thì lập tức nín lại.

Đứng dậy vặc lại lời Đào Chương sao ?

Nhai Sơn thì là cái đinh gì chứ ?

Cơn giận của Mạc Viễn Hành chẳng mấy chốc liền bị lão kiềm lại song vì tức trong bụng nên mới đỏ mặt tía tai.

Đào Chương nhìn mà khoái, mặt mũi rốt cục cũng tươi tỉnh cười cười. Gã lại nhìn lại Kiến Sầu, bấy giờ mới thấy cái vị “đệ tử Nhai Sơn” này sao mà càng nhìn càng dễ thương, càng xinh đẹp đến thế không biết !  

Kiến Sầu thừa biết hai người Mạc Viễn Hành với Đào Chương đâm thọt, ăn miếng trả miếng với nhau. Nàng cũng không xen vào chuyện đấu khẩu giữa bọn họ, chỉ suy nghĩ một rồi hỏi : “Vấn đề quan trọng nhất bây giờ là tìm cách mở được đường dưới chỗ đá ngầm đó. Nếu mệnh bài của hai vị đệ tử bên Vọng Giang lâu còn chưa bể thì chứng tỏ bọn họ vẫn còn sống, cho nên phải cứu người trước. Đào Chương đạo hữu chắc biết cách vào trong đúng không ?”

– Đá chỗ đó sập rồi, đường với nẻo gì nữa ?

Đào Chương cười khẩy nói tiếp : “Không biết !”

Kiến Sầu là người tinh ý sắc sảo. Nàng cười cười nhìn Đào Chương ra chiều suy nghĩ.

– Ta chỉ hỏi cách mở đường. Đào Chương đạo hữu đã vào được thì dĩ nhiên phải biết. Cho nên đạo hữu cứ y sự thực mà nói là được… Bằng không bên ta chỉ có thể kết luận rằng Đào Chương đạo hữu muốn nhốt chết hai người đệ tử của Vọng Giang lâu dưới chỗ đá ngầm đó, chuyện không muốn ai biết cũng chôn theo dưới đáy biển luôn.

Thiệt…

Thiệt đúng là ngậm máu phun người mà !

Nhóc mập Khương Hạ ngồi ở dưới thiếu điều muốn trợn mắt há hốc mồm nhìn Kiến Sầu !

Trong một chớp mắt đó, nó phục đại sư tỷ nhà mình sát đất ! 

Đến Khúc Chính Phong cũng không khỏi gật gật đầu tán thành.

Hắn nhẹ nhàng ngước mắt nhìn Kiến Sầu. Vị đại sư tỷ này tu vi tuy còn thấp nhưng bị hắn ấn vô cái ghế thủ tọa xong thì chút xíu sau đã bình tĩnh hẳn lên, hơn nữa còn hiểu ý hắn, mặc dù lời ăn tiếng nói còn chưa được già đời lắm nhưng vậy mà cũng chẳng sai sót gì.

Nhất là cái chiêu này…

Đúng là học y chân truyền vô sỉ của sư tôn ở nhà…

Thế này thì nhiều khi tương lai thực sự thành được đại sư tỷ Nhai Sơn chứ chẳng chơi.

Về phần Đào Chương, gã bây giờ đang nhớ lại Kiến Sầu lúc mới gặp ra sao, kế lại nhìn nhìn nàng đang ngồi ở vị trí thủ tọa ngó mình cười cười mà cứ tưởng như nằm mơ…

Tại gã quên mất. Từ khi Kiến Sầu đứng chắn trước mặt gã, che cho Nhiếp Tiểu Vãn ở sau lưng, giơ gậy trúc chín đốt lên đỡ đòn một lần nữa thì vị đại sư tỷ này đã là đệ tử Nhai Sơn đúng kiểu cực kỳ rồi.

Thôi, giá nào cũng được.

Nhai Sơn…

Đào Chương im lặng thật lâu. Gã nhìn nhìn Mạc Viễn Hành ở bên cạnh đang trợn mắt trừng mình như muốn ăn tươi nuốt sống tới nơi rồi cuối cùng mới cười, đáp : “Xem ra bây giờ Đào mỗ muốn sống thì chỉ còn nước này thôi. Mà điều cách mở lại là bí mật của Ngũ Di tông ta. Ba tên đệ tử Vọng Giang lâu kia chẳng qua chỉ là bám càng ăn theo nên mới cùng vào một lượt. Ta có thể dẫn vào thôi chứ đâu có nghĩa vụ phải dẫn tụi nó đi ra.”

– Vậy nên ?

Kiến Sầu biết nếu gã đã chịu hợp tác thì nhất định sẽ còn chiêu sau.

Quả nhiên, cái bản mặt đang cười cười của Đào Chương thoắt cái liền âm âm hẳn lên : “Ta chỉ có thể mở cửa chính dưới rặng đá chứ không nói gì hết. Đơn giản vậy thôi.”

– Mày ! Mày khinh người quá đáng !

Mạc Viễn Hành tức Đào Chương đến nghiến răng nghiến lợi. Hai người kia đều là đệ tử cưng của lão. Bọn họ xuống dưới chỗ đá ngầm đó để tìm bảo vật, tưởng đâu trúng mánh nào ngờ thế mà lại đụng phải Đào Chương. Đào Chương ở đằng trước mở được một bên cửa, tuy nhiên vì tình hình xung quanh hơi có chút đặc biệt nên không để ý thấy có người luồn theo phía sau, vào trong cùng một lúc với mình.

Tới lúc đi ra thì đổ nợ, chỉ được có mỗi một người thoát thân trở về, làm Mạc Viễn Hành điên máu không thôi. 

Chính cái tên Đào Chương này đã giở trò tàn hại đệ tử mình chứ còn ai vô đây ?

Bây giờ lại còn ra vẻ ngoan cố thế kia, nếu ba người Nhai Sơn mà không ngồi đó thì lão đã giơ đao bằm thây gã ra rồi ! 

– Mạc trưởng lão yên tâm, đừng nóng !

Kiến Sầu đã có kế hoạch. Nàng đưa mắt nhìn Khúc Chính Phong. Hắn kín đáo gật gật đầu, nhìn khó mà nhận ra được.

Thế là Kiến Sầu liền quay đầu lại, đứng dậy nói ngay với Đào Chương : “Nếu Đào Chương đạo hữu chịu hợp tác thì còn gì bằng. Hay bây giờ chúng ta ra biển tây, tới chỗ đá ngầm đó luôn, dò xem tình hình thế nào, với lại cũng là để nhìn thử một chuyến, như vậy cũng tiện dịp cho đạo hữu trổ tài.”

Đào Chương sững ra, sau mới mỉm cười, kế thì ha hả cười dài một tràng. 

– Dứt khoát quá ta ! Ý tưởng ngu xuẩn ! Nhưng nếu Kiến Sầu tiền bối đã lên tiếng, Đào Chương đâu dám không nghe. Được, ta sẽ đi cùng các ngươi một chuyến !

Dĩ nhiên gã nghĩ rằng trong đây sẽ chẳng có cái quái gì mà “trổ tài”.

Kiến Sầu cau mày. Nàng quay sang nhìn Khúc Chính Phong thì thấy hắn có vẻ đăm chiêu suy nghĩ.

Khúc Chính Phong hạ giọng đáp : “Ra đó xem mới biết được.”

Thế là rốt cục bọn họ cũng thống nhất với nhau xong, bắt đầu xuất phát từ ngôi đình này luôn.

Đào Chương vậy mà rất biết giá trị bản thân. Gã đi ngay sang đứng cạnh Kiến Sầu.

Nàng quay đầu đưa mắt nhìn gã.

Đào Chương thản nhiên nói : “Đi cạnh các ngươi an toàn hơn, bằng không sợ chưa tới được biển tây đã phơi xác giữa đường mất tiêu rồi.”

Câu này gã mỉa lối xử sự của Vọng Giang lâu, Kiến Sầu cũng làm thinh, không nói tiếng nào.

Bọn trưởng lão Mạc Viễn Hành đi sau tức sôi máu nhưng vẫn nuốt giận nín nhịn, lát sau còn phải trông nhờ Đào Chương mở cửa dưới rặng đá nữa, hai tên đệ tử nhà mình dù sao vẫn quan trọng hơn. 

– Phía trước là truyền tống trận đi đảo Đăng Thiên, xin các vị theo ta.

Mạc Viễn Hành đi đầu dẫn đường.

Rời khỏi đình thủy tạ, bọn họ vẫn theo đường cũ, men dọc bờ hồ đi ra.

Khi đi ngang qua khoảng sen đang nở rộ cạnh hồ, bước chân Kiến Sầu liền hơi chậm lại. Ban nãy tới đây, nàng có thấy phù du trên lá sen. Mới đó mà bây giờ mặt nước đã dập dềnh trắng “xác” phù du. Nàng giơ tay nhẹ nhàng nhón lấy một con trên lá sen, thân mình nhỏ xíu, khó mà thấy nổi.

Chú phù du này chẳng nhúc nhích lấy một mảy, toàn thân đầy đặn nhưng lại chết mất rồi.

Khương Hạ tò mò sáp lại, nhíu mày hỏi : “Chết rồi mà ! Đại sư tỷ bắt nó chi vậy ?”

– Có gì đâu…

Kiến Sầu chỉ cảm thấy chuyện có hơi kỳ lạ. Thân thể nó tươi tắn đầy đặn, nhìn không giống như chết đêm qua mà là vừa ra đời sáng nay xong mới chết.

Có lẽ chỉ là trùng hợp ngẫu nhiên mà thôi.

Bởi còn có chuyện quan trọng phải làm nên Kiến Sầu bèn thả con phù du lại chỗ cũ rồi theo mọi người ra ngoài. 

Sự việc ấy tựa như một nốt nhạc đệm nho nhỏ, chẳng mấy ai để ý tới. Chỉ lát sau bọn họ đã bước vào vòng truyền tống trận bên bờ hồ bên kia. Hào quang vừa nhoáng lên một cái thì đã tới đảo Đăng Thiên ở biển tây rồi.

– Chỗ đá đó ở phía tây đảo không xa. Chúng ta từ đây đi ra đó cũng được.

Người thông báo tình hình vẫn là Mạc Viễn Hành.

Lão bước ra khỏi truyền tống trận trước tiên. Kiến Sầu cũng đi sát theo sau. Ngẩng đầu trông lên, nàng mới biết đảo Đăng Thiên lúc này đang khá đông người. Thấy truyền tống trận bất chợt sáng lòa, nhiều người liền quay lại ngó ra.

Trương Toại đang nói chuyện với sư huynh đệ đồng môn nhưng tự nhiên ai nấy đều đồng loạt ngoái đầu hết về một phía nên hắn cũng đành chú mục nhìn theo.

Chớp mắt thấy người, Trương Toại sững sờ ngơ ngẩn.

Kiến Sầu đi cùng Khúc Chính Phong. Được Mạc Viễn Hành dẫn đường, nàng giờ đang dõi nhìn về phía tây : trong tay cầm Lý Ngoại kính, hào quang sang sáng vàng dịu; ánh mắt điềm đạm, từ đó tựa như vẫn còn thấp thoáng thấy được cái thần sắc bình tĩnh ngoan cường hơn người ngày nào khi đứng ra che cho Nhiếp Tiểu Vãn.

Nếu Trương Toại nhớ không lầm thì nam tử mặc đồ đen đi bên cạnh nàng kia chính là Khúc Chính Phong, người đứng nhất bia Tứ Trọng Thiên, hơn nữa còn từng làm đại sư huynh Nhai Sơn một thời.

Trương Toại đứng đó mà nhớ tới câu mình từng hỏi nàng…

Đạo lữ ư ?

Hắn không khỏi bật cười.

Trương Toại nhớ tới suy nghĩ của mình với Chu Cuồng ngày ấy trên đảo Đăng Thiên : Có lẽ không bao lâu sau, tên của nàng cũng sẽ được khắc ghi như trong vô vàn chuyện xưa khác, in dấu huyền thoại vang bóng một thời, lưu truyền mãi trong giới tu sĩ Thập Cửu Châu…

Bây giờ hắn chỉ đứng xa xa nhìn lại thôi mà có cảm giác như điều đó chẳng mấy chốc rồi sẽ trở thành hiện thực.

Gió trời tanh tanh mằn mặn, mùi vị tựa hồ vẫn chẳng khác gì ngày hôm ấy.

Kiến Sầu hơi bần thần trong người, tai nghe Mạc Viễn Hành huyên thuyên, đầu gật gật là vậy, nhưng mắt thì lơ đãng ngó ngó xung quanh. Lúc nhìn ra một nơi không xa lắm phía bên phải, nàng chợt ngẩn người rồi cười.

Nụ cười ấy toát ra từ sâu trong thâm tâm, chân thành hiếm có. 

Kiến Sầu đi về phía đó.

Khúc Chính Phong với Khương Hạ đều ngạc nhiên nhìn theo.

– Kiến Sầu sư tỷ ?

– Tình cờ gặp lại bạn cũ, tới chào hỏi chút thôi.

Kiến Sầu bình thản đáp lại xong thì đã đứng cách mấy bước trước mặt Trương Toại : 

– Trương sư huynh, lâu nay huynh thế nào rồi ?

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *